-
Ngô Lộc Thị
4.9
Tiết tử: Ngày hôm đó, Lộc Hàm theo lễ nghi gả con gái đi cùng hắn thành thân, từ đây, mang thêm họ Ngô. Người ấy, Ngô Lộc Thị, tên Hàm. Vậy sau này, điều người ấy muốn nhất chính là có người nguyện một lòng, bạch thủ bất tương ly (bạc đầu không phân ly). Tiếc rằng, “đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố tâm nhân dịch” (lòng người dễ thay đổi). Câu cuối lấy ý từ bài thơ Mộc lan hoa lệnh – Nghĩ cổ quyết tuyệt từ giản hữu (Tác giả: Nạp Lan Tính Đức) Phiên âm: Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến. Ly Sơn ngữ bãi thanh tiêu bán, Dạ vũ lâm linh chung bất oán, Hà như bạc hạnh cẩm y lang, bỉ dực liên chi đương nhật nguyện. Dịch nghĩa: (Lục Bích) Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng; Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại nói là tình người luôn dễ đổi thay; Ly Sơn dứt lời đêm trôi quá nửa, mưa đêm chuông vẳng chết chẳng oán hận Đường Minh có bạc tình đến đâu, thì ngày đó vẫn còn thề làm chim liền cánh, cây liền cành Dịch thơ: (Châu Hải Đường – nguồn: http://www.thivien.net) “Đời người nếu chẳng nên thân mật, Hà cớ thu sang buồn với quạt. Bỗng dưng nhạt nhẽo tấm lòng ai, Lại bảo tấm lòng ai dễ nhạt. Ly Sơn canh vắng lời vừa hết, Rốt cuộc sầu chi mưa tối rét. Bởi đâu bội bạc áo vàng ai, Chắp cánh liền cành xưa thắm thiết.” Đây là một bài “nghĩ cổ”, dựa theo ý thơ cổ, tỏ nỗi lòng oán thán của khuê phụ sau khi chia tay nam tử lâu ngày không thấy gặp lại. Nguồn: tannguyetcung.wordpress.com -
Hoa đã nở, người còn nhớ?
4.7
"Liệu ngươi còn nhớ lời hứa ấy?" "Năm ấy cây hoa đào nở rộ, người ta cho rằng đấy là điều lành đối với. Nhưng ngươi biết không, ngươi sắp rời ta khỏi tầm tay của ta thì điều ấy chẳng tốt lành gì cả." Lưu Hằng là một vị quân vương tài giỏi, được dân chúng hết lời ca ngợi, Lý Tịnh lại không được như hắn, là một tướng quân bại trận của một vương quốc bé nhỏ đã thối nát từ ngay trong bộ máy tổ chức quan lại. Đất nước sụp dổ, hắn trở thành một tù nhân sắp bị xử tử. Nhưng vị hoàng đế ấy đã đứng trước mặt hắn mà đưa ra một yêu cầu hết sức vô lý: "Làm cận vệ cho hắn?" -
Xuyên thành pháo hôi sau đó bị bắt trở thành vạn nhân mê
0.0
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Xuyên việt , Trọng sinh , Xuyên thư , 1v1 Tóm tắt: Giang Tử Mỹ xuyên sách, bị xuyên thành đá kê chân to đừng trên đường tu ma thành thần của nam chính khiến cậu liền thấy buồn bực, vai chính đáng yêu như vậy, hắn làm gì có chuyện muốn đi ngược đãi nhục mạ người khác? Tiểu sách xứng đáng bị ghim, cuối cùng chết không có chỗ chôn, bị làm thành "Bồn hoa cơ thể sống" Cho nên lúc này đây, cậu đi tránh hố, cậu phải dành cho đồ đệ tình thương cẩn tỉ mỉ chăm chút, toàn tâm toàn ý che chở, tới khi có sinh ra thương tiếc, là tiên sĩ tu chính phái. Nhưng Giang Tủ Mĩ trăn ngàn làn không nghĩ đến, chẳng qua chỉ tưởng giữ được cái mạng nhỏ của bản thân thôi, như thế nào mà ánh mắt mọi người nhìn cậu đều thay đổi rồi? Chưởng môn sư huynh: Tử Mỹ, là sư huynh sai rồi, su huynh cái gì cũng có thể cho ngươi, kể cả là ta. Thiếu chủ ma giới: Bản thiếu chủ đã chuẩn bị tốt sính lễ, không biết Tiên Tôn đã chuẩn bị tốt chưa? Đồ đệ thân truyền của mỗ liền làm càng quá mức. Giang Tử Mỹ: Đừng tới đây, vi sư sai rồi, vi sư không muốn bị đi trồng hoa hoa (mình nghĩ ở đây ý nói hoa hoa là 'cúc' hay sao ấy, trồng hoa hoa thì chắc là... hihi) Thân truyền đồ đệ: Ngoan, không trồng hoa, chúng ta làm cái khác. Sau lại giang tử mỹ mới biết được, hắn xem cốt truyện không phải nguyên cốt truyện, là đồng nghiệp văn, hố cha a, trách không được hắn liền không tránh đối diện hố! Về sau Giang Tử Mỹ mới biết được, cốt truyện cậu đọc không phải cốt truyện thực, mà là đồng nghiệp văn*, hố cha a, chẳng trách cậu không thể tránh việc sập hố! (*Đồng nghiệp văn: Cái này là tác giả mang những nhân vật nam mà mình yêu thích ghép đôi họ với nhau viết thành một câu chuyện mới. Chỉ mượn tên nhân vật của người khác, ngoài ra từ nội dung tới tính cách của nhân vật đều do tác giả xây dựng lại) __không thanh trọng sinh. liền cái lúc hắn rút kiếm báo thù, thấy vị mặt lạnh như sương, tỏa ánh quang ngời ngời, trong mắt lại lóe lên tia vô tội và sư tôn vô thố trong đầu hiện ra ý nghĩ lại là: Thảo, nghiễm nhiên lại có chút đáng yêu! Vì thế nên báo thù thất bại.
Hi, có vẻ như bạn đang dùng blog trong Facebook. Xin hãy chuyển qua dùng Chrome hoặc Safari ạ!
Fanboylove

Chào mừng đến với Fanboylove
Access tons of novels and comics by a single tap
Bạn chưa có tài khoản ? or Đăng ký
© 2019 fanboylove |
Terms of Service
|
Privacy Policy